Hôm nay bị gì ko biêt biêt nữa, viết đi viết lại bao nhiêu lần rồi cứ xoá hoài. A ko biết nữa, sao đầu óc ngày càng trống rỗng vậy ko biết nữa. E có thấy càng ngày anh càng viết cho e ít đi ko. Có lẽ nó cũng giống như nỗi nhớ và cảm xúc anh dành cho em vậy. Ngày càng ít dần, có lẽ vậy. E đừng buồn, đừng trách anh cũng như đừng đau lòng khi nghe a nói những lời như thế. Có những thứ anh muốn giữ để nó trở nên mãi mãi nhưng thật sự anh không làm đc. Bởi kỷ niệm là thứ luôn phải mờ nhạt theo thời gian.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
-
Nói anh biết lý do vì sao em phải im lặng với anh, lý do vì sao phải giả vờ như ko hề quan tâm anh? Đôi lúc chợt nghĩ nếu dịch corona lây đế...
-
Mỗi lần nghe tiếng xe ga chạy qua anh đều nhìn xem có phải là em không? Bây giờ đến lúc bỏ thói quen đó rồi. Bởi có lẽ em sẽ ko còn xuất hiệ...
-
Giờ này chắc em đag khò khò rồi, tối nay anh ngủ một mình. Cơ hội để anh nhớ em nhiều hơn, mở hình em xem lâu hơn và nhớ về những kỷ niệm củ...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét