Thứ Tư, 6 tháng 5, 2020

Nhạt

Cứ nghĩ e đi làm lại sẽ dễ nói chuyện vậy mà...có lẽ e ko còn muốn dành thời gian cho anh nữa, có lẽ vui, buồn gì em cũng ko còn muốn kể cho anh nghe nữa. Em đừng nghĩ là anh đang trách em. E bảo đừng trách em, phải hiểu em. Anh sẽ ko trách e và cũng ko còn muốn hiểu em nữa. Có lẽ bây giờ chúng ta trở nên nhạt đến mức ko còn gì để nói với nhau nữa rồi. Trước đây dù có chui vào TL vẫn có thể nhắn tin cho nhau. Còn bây giờ...

Từ lúc mình bắt đầu chỉ có 1 đêm duy nhất cách đây vài hôm, anh ko nghĩ về e trước khi ngủ. Sáng dậy anh cảm thấy có j đó là lạ và tự hỏi lẽ nào a ko còn yêu e nữa. Ko còn muốn nghĩ về e nữa. Và có 1 chút j đó cảm thấy có lỗi với e, có lỗi với những gì đã từng nói. A ko biết nữa nhưng giờ đây chẳng còn điều gì để anh nghĩ về em nữa cả, mọi thứ bây giờ rất nhạt nhẻo, nếu trước đây e giống như bây giờ thì anh cũng đã ko yêu em. Nói đúng hơn người anh yêu, người anh nhớ mỗi ngày chính là e của trước đây chứ ko phải e của bây giờ. Giờ cảm thấy mệt mỏi chẳng còn muốn níu giữ hay làm điều gì về e nữa. Cứ để mọi chuyện kết thúc trong im lặng vậy.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét