Cứ nghĩ e đi làm lại sẽ dễ nói chuyện vậy mà...có lẽ e ko còn muốn dành thời gian cho anh nữa, có lẽ vui, buồn gì em cũng ko còn muốn kể cho anh nghe nữa. Em đừng nghĩ là anh đang trách em. E bảo đừng trách em, phải hiểu em. Anh sẽ ko trách e và cũng ko còn muốn hiểu em nữa. Có lẽ bây giờ chúng ta trở nên nhạt đến mức ko còn gì để nói với nhau nữa rồi. Trước đây dù có chui vào TL vẫn có thể nhắn tin cho nhau. Còn bây giờ...
Từ lúc mình bắt đầu chỉ có 1 đêm duy nhất cách đây vài hôm, anh ko nghĩ về e trước khi ngủ. Sáng dậy anh cảm thấy có j đó là lạ và tự hỏi lẽ nào a ko còn yêu e nữa. Ko còn muốn nghĩ về e nữa. Và có 1 chút j đó cảm thấy có lỗi với e, có lỗi với những gì đã từng nói. A ko biết nữa nhưng giờ đây chẳng còn điều gì để anh nghĩ về em nữa cả, mọi thứ bây giờ rất nhạt nhẻo, nếu trước đây e giống như bây giờ thì anh cũng đã ko yêu em. Nói đúng hơn người anh yêu, người anh nhớ mỗi ngày chính là e của trước đây chứ ko phải e của bây giờ. Giờ cảm thấy mệt mỏi chẳng còn muốn níu giữ hay làm điều gì về e nữa. Cứ để mọi chuyện kết thúc trong im lặng vậy.
Thứ Tư, 6 tháng 5, 2020
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)
-
Nói anh biết lý do vì sao em phải im lặng với anh, lý do vì sao phải giả vờ như ko hề quan tâm anh? Đôi lúc chợt nghĩ nếu dịch corona lây đế...
-
Mỗi lần nghe tiếng xe ga chạy qua anh đều nhìn xem có phải là em không? Bây giờ đến lúc bỏ thói quen đó rồi. Bởi có lẽ em sẽ ko còn xuất hiệ...
-
Giờ này chắc em đag khò khò rồi, tối nay anh ngủ một mình. Cơ hội để anh nhớ em nhiều hơn, mở hình em xem lâu hơn và nhớ về những kỷ niệm củ...